Bài viết hay câu chuyện này được dành tặng cho em (người luôn yêu thương động vật, người luôn dừng lại vuốt ve những con mèo hoang trên đường đi làm về), và cũng dành tặng cho tất cả những ai có một tấm lòng nhân hậu.
Mọi người trong khu nhà tập thể mà tôi đang sống ai cũng biết Xấu Xí. Xấu Xí là một con con mèo hoang. Xấu Xí chỉ biết mỗi ba điều trên thế giới này: chiến đấu để tồn tại, ăn rác để sống, và điều cuối cùng có lẽ là… yêu thương.
Sự kết hợp của những điều này cùng với cuộc sống lang thang đã gây nhiều ảnh hưởng đến Xấu Xí. Đầu tiên, nó chỉ có một mắt và bên còn thì chỉ còn là cái hốc mắt. Nó cũng mất hẳn một bên tai. Còn chân trái của nó thì chắc chắn đã từng bị gãy rất nặng khiến cho sau khi lành lại, dáng đi của nó trông cứ như nó luôn đang sắp quẹo ngoặt sang trái.
Xấu Xí là một con mèo vằn xám đen trừ những chỗ bị các vết thương bao quanh ở đầu, cổ, và ngay cả vai của nó. Bất cứ lúc nào, khi một ai đó nhìn thấy Xấu Xí, họ đều có một phản ứng như nhau. “Con mèo Xấu Xí!!!”
Tất cả bọn trẻ được cảnh cáo là không được đụng vào Xấu Xí. Còn người lớn thì ném đá, vớ hay dùng vòi xịt nước khi Xấu Xí chui vào nhà của họ. Thậm chí có khi người ta còn chẹt chân nó vào cửa.
Và lần nào cũng thế, Xấu Xí lúc nào cũng có phản ứng như nhau. Nếu ai đó xịt nước nó, nó sẽ vẫn đứng đó và chịu ướt sũng cả người cho đến khi họ thôi không làm thế nữa. Nếu ai đó ném đồ vào người nó, nó sẽ cuộn tròn cái thân gầy gò của nó quanh chân họ như một biểu hiện của sự tha thứ. Bất cứ khi nào Xấu Xí thấy những đứa trẻ, nó đều chạy đến, kêu “meo meo” và tựa đầu vào tay của chúng như van nài tình yêu của những đứa trẻ. Nếu như bạn bế Xấu Xí lên, nó sẽ ngay lập tức liếm chiếc áo của bạn, bông tai, hay bất cứ nơi nào nó có thể với đến.
Một ngày kia, Xấu Xí thể hiện tình cảm của mình với nhầm đối tượng, và phản ứng nó nhận được có lẽ không được nhẹ nhàng cho lắm, kết quả là xấu xí bị thương khá nặng. Khi tôi nhìn thấy Xấu Xí, nó nằm đó,… dường như cuộc đời buồn của nó đang cũng dần đến hồi kết thúc.
Tôi ôm Xấu Xí lên và tôi có thể nghe thấy tiếng thở khò khè đầy khó nhọc của nó. Tôi cảm nhận được rõ ràng nó đang đấu tranh mãnh liệt để giành giật sự sống. Điều đó hẳn phải đau đớn kinh khủng lắm!
Và rồi, tôi cảm thấy một cảm giác thân thuộc khi nó liếm vào tai tôi. Xấu Xí, đang trong trạng thái đau đớn cùng cực và rõ ràng đang hấp hối, vẫn cố gắng thể hiện tình cảm với tôi. Tôi ôm Xấu Xí vào sát hơn, và nó bắt đầu dụi đầu của mình vào bàn tay tôi. Nó nhìn tôi bằng con mắt vàng còn lại của nó, và kêu lên một tiếng khe khẽ.
Ngay cả trong đau đớn tột cùng, con mèo dày dạn chiến trường ấy vẫn chỉ tìm kiếm một chút tình cảm, hay có lẽ giờ đây là một chút thương tiếc.
Tôi đã luôn cảm thấy tôi nghiệp Xấu Xí, nhưng mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng Xấu Xí thật đáng yêu. Có thể nói, nó thật sự là một biểu hiện xấu xí của tình yêu. Chưa bao giờ, Xấu Xí cắn hay cào, cố gắng vùng vẫy, hay tấn công tôi hoặc ai dù trong bất cứ trường hợp nào. Và trong lúc đau đớn hấp hối, Xấu Xí cũng chỉ nhìn tôi với vẻ mặt hoàn toàn tin tưởng rằng tôi sẽ giúp nó dịu đi những nỗi đau.
Xấu Xí đã chết trên tay tôi trước khi tôi kịp về đến nhà. Tôi đã ngồi ôm Xấu Xí rất lâu, suy nghĩ tại sao một chú mèo với đầy sẹo lại có thể làm thay đổi quan điểm của tôi về thế nào là yêu thương bằng tất cả tấm lòng.
Xấu Xí đã dạy tôi về việc biết cho đi và về lòng trắc ẩn nhiều hơn cả hàng ngàn cuốn sách, hàng ngàn buổi diễn thuyết, hay những chương trình nói chuyện đặc biệt mà tôi từng biết. Và tôi thật sự cảm thấy mình biết ơn Xấu Xí.
Xấu Xí có những vết sẹo bên ngoài cơ thể, còn tôi, tôi có những vết sẹo ở trong lòng, và đây là thời điểm để tôi học cách yêu thương một cách chân thật và sâu lắng đến tất cả đến những người yêu thương tôi và cả những người chưa bao giờ yêu thương tôi.
Nhiều người luôn mong muốn mình sẽ được giàu có hơn, thành công hơn, được nhiều người yêu thích hơn, xinh đẹp hơn, nhưng với tôi… tôi mong mình có thể biết cách yêu thương như Xấu Xí từng làm…
em rất cảm động với những gì anh chia sẽ, nhà em từng nuôi 3 chú chó khác nhau ở thời điểm khác nhau nhưng khi nhắc lại e muốn rơi nước mắt, 2 con thì mất 1 con thì ko biết sống chết thế nào, có lẽ từ đây về sau em ko dám nuôi nữa.
Từ cấp 2 em học được từ trong lớp động vật ko chảy nước mắt nhưng có đó anh ah, con LuLu nhà em nó tinh ranh và quậy lắm, nó hay bư đất, tha dép, mỗi lần Ba về nó thấy vẻ mặt Ba lạ là chạy trốn ah, nhiều lần em muốn dạy dỗ nó là nó co cụm người lại bò lê lếch liếm chân em, nhìn nó tội lắm kìa, em ko nỡ đánh nó … mà cái tật ko sửa được. Tối đó, em buộc phải xích nó lại, nó KHÓC anh ah, nước mắt nó chảy ra, cơm nó không thèm ăn, nó gục người xuống và nhìn chằm chằm vào tô cơm, …còn nhiều nhiều lắm
…
con Vàng thì khi về nhà nó nhỏ lắm, nó yếu đuối nên bị Lulu chơi xỏ. Có 1 lần Lulu cắn đôi dép của pé Hải “em trai em”, sáng ra, 2 con đều vô tư chạy đến Chào Buổi Sáng như hằng ngày, pé Hải phát hiện đôi dép bị cắn thì nó cầm chiếc dép với gương mặt rất giận dữ, con Lulu thấy thế nó trốn mất tiêu, con Vàng thì ko biết điều jì xảy ra nó chạy lại liếm liếm bị pé Hải đập 2 phát vô đầu từ đó nó bị bệnh trầm cảm luôn…
…
con Bj cũng là con chó cuối cùng nhà em, nó là bản sao y như con Lulu vậy, nó biết làm xiếc và ko bao jờ cắn dép, nó về nhà cũng lúc rất còn nhỏ, nhỏ hơn mấy con mèo Hoang bên nhà. Hôm đó, em chứng kiến nó sủa 1 con mèo Bự, con Mèo tức quá Tán vô mặt nó, em tưởng nó Ngu luôn, ai dè từ đó nó Ham ăn ra, chẳng bao lâu nó cũng TO con rồi suốt ngày cứ rượt mấy con mèo hoài, nhưng nó nhiều kcal quá, cứ vui lên là chạy như con khùng, cứ mỗi lần chạy là nó ko thắng lại được Tông đầu vào chậu, trượt chân té…và cũng vì vậy nó tông vào bánh xe trong khi Ba em đang de xe ra, nó chết anh ah, chết ngay trước mắt em,…
kỉ niệm thì con nhiều nhiều lắm, em ko kề sao cho hết, nhưng em ko muốn nuôi khi không đủ thời gian chăm sóc cho tụi nó, em buồn lắm,
Có 1 điều nữa, em rất hâm mộ anh, anh có thể ôm 1 con mèo xa lạ mà nghe tả thôi em đã ớn lạnh. Có lẽ, em bị tiêm nhiễm nhiều răn đe nên tránh xa nhưng hình thù như thế vì sẽ bị cắn, bị lây nhiễm, nên em đã chôn thứ cảm xúc nâng niu, che chở ấy quá lâu, em chỉ dùng được ánh mắt cảm thông, chia sẻ, và nhối tim vì thương cảm thôi,…. em rất mến phục anh,
Cảm ơn những chia sẻ của em. Anh cũng rất yêu động vật nhưng anh không phải là nhân vật trong câu chuyện. Câu chuyện ở trên là viết lại từ một câu chuyện thật của người khác để thông qua đó gởi đến mọi người thông điệp của mình.
bai viết cảm động qua anh ơi em đã bất khóc khi đọc nó, thông điệp của bái viết này rất co ý ngĩa a cho phep e copy nó vao blog để chia sẻ cho mọi người nha
Cảm ơn em.
Em cũng có thể sử dụng bài viết này ở nơi khác, chỉ cần em ghi rõ “nguồn http://www.tgm.vn“
Em cũng xin luôn, chia sẻ cho bạn bè ^^.
hu hu .Bài của anh và chị nhàn cảm động quá .Nó giúp em nhớ đến nhiều chuyện trước đây của em.Tình cảm thiêng liêng nhất là tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng ,cho đi mà không cần nhận lại.
Nhàn is BOY, anh mặc dù tên giống con gái nhưng CỐT là con Trai, Boy and Boy,..
Đọc bài này em thấy Xấu xí như một tín đồ của Phật giáo vậy, lấy yêu thương để cảm hóa thế gian. Thường khi phải chống chọi với những bất công, những đớn đau sẽ có hai phản ứng tiêu cực trái chiều là gồng lên căm thù với cả thế giới hoặc cam chịu đầu hàng, ngập vào than thở. Ở đây, chú mèo tội nghiệp đã chọn phản ứng thứ ba, yêu thương những người ghét mình. Và cậu chuyện này em khiến em muốn viết tiếp…
” Tôi thấy mình là nhân vật kể chuyện, đang tiến lại gần Xấu xí. Một chút gì đó ngần ngại, hơi ghê khi chạm vào cơ thể đầy tổn thương kia. Con mèo cựa nhẹ, nép vào bàn tay tôi, dụi dụi yếu ớt, tiếng nó thở hắt ra, não cả lòng. Nó vẫn là một sinh vật khao khát yêu thương, khao khát đến cháy lòng, ngay cả khi sắp chết. Một chút gì đó cay cay ở mũi, tôi bế con mèo tội nghiệp ấy lên, cảm giác ghê sợ dần thay thế bởi sự xót xa, hối tiếc. Lòng tôi trào lên sự thương cảm và ân hận, ân hận vì đã che chở muộn màng, ân hận vì sự bàng quan của mình, ân hận vì cách mình đã sống…Tôi cứ đứng vậy, cho nó nép vào lòng, cho nó cảm giác được yêu thương dù là lần cuối cùng.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn không thể quên mình đã học được cách yêu thương như thế nào. Người thầy đầu tiên dạy tôi biết sống vị tha là một con mèo bất hạnh”
hix,bây giờ em mới biết vừa đọc bài vừa khóc là như thế nào,đọc lúc đầu thì cứ kiềm nén,cầm được một chút thì nước mắt nó trào ra ngay đoạn này “Một ngày kia, Xấu Xí thể hiện tình cảm của mình với nhầm đối tượng…”huhu,tội nghiệp con mèo wá,anh Khoa biết hông,đang dạo phần trang đầu của blog,vô tình em thấy chử khá wen thuộc”Xấu Xí”,ở nhà em tên Xí anh ạ,vô lớp nhìu đứa biết em tên Xí ở nàh,tụi nó cứ nói”đúng rồi,mày xấu wá đặt tên Xí là phải rồi…”hihi,nhà em củng có nuôi mèo,trước kia có nuôi một con tên là Bạch,nó chết rồi,vô tình hôm đó nó đang băng wa đường thì một chiếc xe đạp chạy wa và củng vô tình cán nó chết(nhửng ngày trước đó nó củng mệt và muốn bệnh),lúc em đi học mới biết tin,mẹ nói là trước khi chết nó trở lại cái chổ nó thường nằm và nó đi luôn,huhu,chạy lại gờ vào chổ đó em hỏi mẹ sao nó lạnh mà ko ấm hả mẹ thì mẹ nói là có xác chết nào mà ấm được hả con?nước mắt em cứ trào ra,chạy ra nàh bếp cầm cái chén cơm của nó,nhìn chén cơm còn bỏ dở mà nó chưa kịp ăn,em càng buồn,cầm chén vào tiếng đồng hồ mà ko hết buồn,huhu,đây al 2lnầ thứ 3 em khóc vì một con mèo đó,hihi,lại còn trùng tên nửa ý chứ,hihi
…chao anh Tran Dang khoa.em da doc cau chuyen anh viet o tren,qua that la con meo qua’ dang thuong..ko the ko roi nuoc mat khi chung kien 1 con vat be’ nho toi nghiep quan quai trong dau don…roi chet doi khat nhu vay…nhung em co’ 1 cau hoi voi anh.la nguoi yeu dong vat nhu the,biet dc hoan canh cua con meo “xau xi'” kia dang thuong la the,thay su doi xu nguoc dai cua moi nguoi danh cho no’…sao ko chi dung lai o su thuong xot,sao anh ko dem no’ ve nuoi.cham soc cho no’?…neu anh som’ giup no’ thi no’ da chang phai chet nhu the,,,va anh cung ko phai chung kien cai chet cua no’ ngay tren tay minh
À, anh không phải là nhân vật trong chuyện em à.
Ank Khoa đẹp zaj thân mến,
Em đọc xog bài nèy em thấy thương cho số phận con mèo đó.
Tại sao mọi người lại ghét nó??
Nếu là em thì em sẽ mang nó về nhà nuôi. TT_TT
Mèo con tội nghiệp, nó có tội gì đâu mà mọi người lại xua đuổi nó, nó không xấu xí mà do sự dũng cảm của nó để dành lại cuộc sống. Ank khoa ak, em là 1 học viên học 3 ngày 26, 27, 28 tháng 2 năm 2010 vừa qua và em đã học được mìk sống để làm j` và nhiều thứ khák. Em kảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn ank.
Nhìn lại một cuộc đời có thể gọi là xấu xí của một con mèo Xấu Xí. Biết bao điều mà chúng ta cần suy ngẫm, suy ngẫm về hành động của chúng ta, suy ngẫm về thái độ cũng như tình cảm mà chúng ta đã quá hời hợt trong cuộc sống hằng ngày. Chính Xấu Xí đã gợi nhắc cho ta nhiều điều, “dạy tôi về việc biết cho đi và về lòng trắc ẩn….”.
“Xấu Xí chỉ biết mỗi ba điều trên thế giới này: chiến đấu để tồn tại, ăn rác để sống, và điều cuối cùng có lẽ là… yêu thương.” Niềm tin đã giúp xấu xí vượt qua tất cả để cuối cùng niềm tin ấy cũng thành sự thật, mặc cho có thể cái hạnh phúc của sự yêu thương không lâu, nhưng nó đủ lâu để một con mèo chưa biết được cái cảm giác được vuốt ve, vỗ về có thể cảm nhận được cái ấm áp của tình thương.
Đây cũng chính là hai bài học lớn mà tôi rút ra được qua bài viết này:
1. Lòng yêu thương.
2. Niềm tin.
cảm động quá. thật ý nghĩa!
bai viet that su rat xuc dong.la 1 nguoi rat yeu dong vat, dac biet la meo, em thay bai viet nay that y nghia va cam dong.do la bai hoc cho rat nhieu nguoi phai suy nghi ve cach song cua minh